16092010giaithichChúa nhật 25 Thường Niên, Năm C

Am 8:4-7; 1 Tm 2:1-8; Lc 16:1-13 

Có lẽ ai cũng cảm thấy khó hiểu về câu nói này của Chúa Giêsu: "Hãy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời." Chúng ta tự nghĩ, nếu đã là tiền của gian dối, cho dù qua trung gian bạn hữu thân tình, làm sao có thể mua được, hoặc được đón tiếp vào chốn an nghỉ đời đời! Người ta sẽ nghĩ sao về điều này?

Có lẽ trước hết cần phải nhìn vào cách cư xử của người quản lý thất sủng với chủ. Ông đã khôn ngoan tìm đến sự cầu cứu cách gián tiếp từ những con nợ của chủ, bằng cách giảm bớt số nợ cho họ. Dĩ nhiên những người này chỉ nghĩ ông ta tốt, mà quên đi chủ của họ. Vì thế ông ta được Chúa Giêsu gọi là kẻ khôn khéo ở đời này (con cái thế gian). Chắc chắn Ngài không đồng hóa hành động của ông với kế hoạch tìm kiếm Nước Trời, nên Ngài đã nói: để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời. Việc mất hết tiền khác hẳn với cách cư xử khôn khéo của người quản lý. Cách cư xử của ông có thể tạm coi là sự lưu manh có ý; còn việc mất hết tiền của tượng trưng cho sự nghèo nàn trắng tay. Một kẻ nghèo như vậy (từ thân phận quản lý) sẽ được đồng hóa với những người làm công, và nhờ biết cư xử với họ, nên đã được họ thương coi như bạn bè. Đúng ra, ta có thể hiểu hình ảnh cách cư xử của người quản lý, và sự đón tiếp ông ta của những người thợ theo nghĩa bóng của tình thương mà Thiên Chúa đối xử với những kẻ nghèo khó, đặc biệt với những người biết dùng của cải đời này để tạo thêm tình nghĩa với anh chị em đồng loại (con cái sự sáng).

Tuy nhiên, ở một phương diện nào đó của bản chất tiền bạc, thì có thể nói mọi thứ tiền của đều được coi là gian dối cả, bởi vì chúng đối nghịch với Thiên Chúa! "Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm tôi tiền của được". Biết dùng tiền của để mua lấy phần thưởng Nước Trời có lẽ thuộc phạm vi thi hành đức bác ái Kitô giáo của những ai theo Chúa Kitô. Nếu họ trung tín trong việc này, thì Chúa sẽ trao cho gia tài Nước Trời để quản lý. Hiểu như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn trong việc dùng tiền của gíup đỡ những người nghèo khó, giúp xây dựng các công trình Nhà Chúa cả thiêng liêng lẫn vật chất, hoặc xin lễ cầu cho các linh hồn hay thân bằng quyến thuộc. Quả thực có được sự khôn khéo của người quản lý biết dùng tiền của gian dối mua tình bạn hữu không phải là dễ! Điều này đòi hỏi chúng ta chấp nhận thân phận nghèo khó từ bản chất làm người của mình, để có thể trở về với Chúa trong tình trạng tay trắng, mới xứng đáng tỏ bày lòng tin yêu và phó thác của chúng ta nơi Ngài; Đồng thời nhờ sự chia sẻ những gì ta có với anh chị em đồng loại, mới xứng đáng tình thân với họ trên quê hương vĩnh cửu như Chúa đã phán.

Lm. Raphael Xuân Nguyên