CN_6_PS_B_copyChúa Nhật 6 Phục Sinh, Năm B

Cv 10:25-26, 31-35, 44-48; 1Ga 4:7-10; Ga 15:9-17

Chúa Nhật 5 Phục Sinh vừa qua, phụng vụ cho chúng ta thấy hình ảnh của Giáo Hội như là cây nho. Trong đó, Chúa Cha là người trồng nho, Đức Giêsu là thân nho và mỗi người chúng ta là nhành. Tiếp tục những suy tư về Giáo Hội, Lời Chúa hôm nay cho chúng ta thấy đâu là nhựa sống nuôi dưỡng cây nho đó và hoa trái của nó là gì.

Nếu đọc kỹ bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy chữ “yêu mến” được lập lại tới 9 lần, và nếu tính chung cả các bài đọc thì chữ “yêu, thương yêu, tình yêu” được nhắc tới tất cả là 18 lần. Điều đó cho thấy Tình yêu có một vị trí quan trọng đặc biệt trong Giáo Hội mà Đức Giêsu mới thiết lập. Tình yêu phát xuất từ Chúa Cha qua Đức Giêsu, chính là nguồn nhựa sống phong phú nuôi dưỡng và làm phát triển cả cây nho là Giáo Hội.

Do đó, trong giờ chia sẻ này, tôi muốn được cùng quý ông bà anh chị em, một lần nữa, tìm hiểu về tình yêu của Thiên Chúa đối với từng người chúng ta, để rồi đến lượt mình, chúng ta cũng biết đáp lại tình yêu đó bằng cách sống yêu thương đối với những người đang cùng chúng ta chung sống.

1. Tình yêu của Thiên Chúa

Trước hết, chúng ta cần xác tín lại với nhau một điều: đó là mọi tình yêu chân thật đều phát xuất từ chính Thiên Chúa, như lời thánh Gioan: “Tình yêu bởi Thiên Chúa mà ra”. Hay nói một cách khác, Thiên Chúa chính là nguồn mạch của mọi tình yêu. Chính trong Tình yêu mà Chúa Cha đã sinh Chúa Con.

Như thế, chúng ta nhận ra đặc tính đầu tiên của tình yêu Thiên Chúa, đó là không đóng kín nơi mình mà mở ra cho một đối tượng khác bên ngoài mình, hay nói một cách khác, tình yêu chân thật phải là một tình yêu hướng tới một ai đó khác với mình. Tình yêu của Chúa Cha đã hướng tới Đức Giêsu và chúng ta lại là đối tượng cho tình yêu của Đức Giêsu. Tất cả những điều đó, đã được Đức Giêsu tóm tắt thật ngắn gọn nhưng thật súc tích khi nói: “Như Cha đã yêu mến Thầy, Thầy cũng yêu mến các con”. Và đến lượt mình, chúng ta cũng phải yêu thương anh chị em, như lời mời gọi của Đức Giêsu: “Các con hãy yêu mến nhau, như Thầy đã yêu mến các con”. Như thế, mở ra chính là một trong những dấu hiệu đầu tiên của một tình yêu chân thật.

Câu chuyện mà chúng ta vừa nghe trong bài sách Công vụ Tông đồ là một minh hoạ cụ thể cho sự mở ra của tình yêu Thiên Chúa. Đoạn trích từ sách Công vụ hôm nay thuật lại việc thánh Phêrô đến nhà Cornêliô để thanh tẩy và ban Thánh Thần cho ông. Chúng ta nên biết rằng, Cornêliô là một viên quan bách quản của Roma, một người dân ngoại dưới cái nhìn của người Do thái. Đây là một sự kiện quan trọng đánh dấu một giai đoạn mới trong sự phát triển của Giáo Hội, bởi vì theo quan niệm của các tín hữu gốc Do thái lúc bấy giờ, Giavê chỉ là Thiên Chúa của riêng họ, dân được Chúa chọn mà thôi. Thế nhưng, tình yêu của Thiên Chúa không thể bị giới hạn bởi suy nghĩ của con người, như lời thánh Phêrô nói ngay khi bước vào nhà Cornêliô,: “Quả thật tôi nghiệm biết rằng Thiên Chúa không thiên tư tây vị, nhưng ở bất cứ xứ nào, ai kính sợ Người và thực hành sự công chính, đều được Người đón nhận”. Tình yêu của Thiên Chúa là như thế đó, nó luôn rộng mở sẵn sàng đón nhận hết mọi người, mọi dân tộc, mọi lứa tuổi thuộc mọi nền văn hoá trên khắp thế giới, trong đó có quý ông bà anh chị em và tôi. Từng người chúng ta đang hiện diện trong ngôi Thánh Đường này, ngay trong giờ phút này đây cũng đang được bao phủ bởi Tình yêu mở ra của Thiên Chúa.

Kế đến, dấu chỉ thứ hai của một tình yêu chân thật là luôn tôn trọng người mình yêu. Đức Giêsu trong bài Tin Mừng hôm nay đã nói rõ: “Các con là bạn hữu của Thầy”. Mặc dù có một khoảng cách bao la giữa Thiên Chúa chí thánh và chúng ta là thụ tạo đầy tội lỗi, nhưng vì yêu chúng ta, Đức Giêsu vẫn vượt qua, để đến với từng người chúng ta và coi chúng ta như một người bạn tâm phúc, đến nỗi Ngài có thể chia sẻ trọn nỗi niềm của Ngài cho chúng ta như lời Ngài nói: “Thầy gọi các con là bạn hữu vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết”. Vì yêu thương, Ngài đón nhận trọn vẹn con người của chúng ta như chúng ta là, nghĩa là Ngài đón nhận toàn thể con người chúng ta với tất cả những ưu điểm cũng như những yếu đuối của chúng ta. Ngài đón nhận để rồi tha thứ cho chúng ta như lời thánh Gioan: “Điều này biểu lộ tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta là Thiên Chúa chúng ta đã sai Con Một Người đến trong thế gian, để nhờ Ngài mà chúng ta được sống… Chính Người đã yêu thương chúng ta trước, và đã sai Con Một Người đến hy sinh đền thay vì tội lỗi chúng ta”.

Tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta là thế đó. Nó bao la, rộng mở như tấm lòng Người Cha nhân lành chiều chiều vẫn ra đứng trước ngõ để chờ đón chúng ta là những người con tội lỗi trở về mà không một lời trách mắng (x. Lc 15, 11-32). Cũng như dòng nhựa trong cây nho không dừng lại ở bất cứ một điểm nào, nhưng lưu truyền khắp nơi để nuôi sống cây nho, khi trao ban cho chúng ta tình yêu luôn mở ra của Ngài, Thiên Chúa cũng muốn chúng ta sống tình yêu đó với anh chị em của mình. Đây cũng chính là lệnh truyền và là ước vọng của Đức Kitô: “Các con hãy yêu mến nhau như Thầy đã yêu mến các con”.

2. Sống tình yêu

Tuy nhiên “không ai có thể cho điều mình không có”. Do đó, để có thể sống yêu thương như Đức Kitô đã dạy, điều đầu tiên, mỗi người chúng ta cần, là phải có tình yêu của Đức Kitô trong chúng ta. Mà muốn có tình yêu của Đức Kitô, chúng ta chẳng còn cách nào khác hơn là thực hiện điều Ngài dạy chúng ta: “Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy. Nếu các con tuân lệnh Thầy truyền, các con sẽ ở trong tình yêu của Thầy, cũng như Thầy đã giữ lệnh truyền của Cha Thầy, nên Thầy ở lại trong tình yêu của Người”.

Hơn nữa, sống yêu thương không những là một lệnh truyền, nhưng còn là một dấu chỉ chứng tỏ rằng chúng ta đã được sinh ra bởi Thiên Chúa và thuộc về Thiên Chúa. Đây là điều mà thánh Gioan, vị thánh của tình yêu đã nói lên với tất cả xác tín của mình: “Hễ ai thương yêu thì đã sinh bởi Thiên Chúa, và nhận biết Thiên Chúa. Còn ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu”.

Khi yêu thật, yêu theo cách của Thiên Chúa người ta không chỉ nghĩ đến mình, cho bằng nghĩ đến lợi ích và nhu cầu của người mình yêu. Đây là một điều thật tự nhiên, nhưng có lẽ trong cuộc sống thường ngày, tôi và quý ông bà anh chị em chưa sống đủ. Mỗi khi làm bất cứ việc gì, chúng ta vẫn thường nghĩ đến mình trước: điều này đem lại cho tôi lợi ích gì? Những quyền lợi này không chỉ là quyền lợi vật chất, nhưng có khi là một lời khen, một tấm bằng danh dự… Do đó, chúng ta chỉ thực sự sống yêu thương nhau theo mẫu gương của Đức Kitô khi chúng ta biết nghĩ đến những nhu cầu và hoàn cảnh của người khác, và luôn mở rộng tấm lòng, sẵn sàng đón nhận họ với những giới hạn của họ để giúp họ lớn lên, và thăng tiến theo khả năng, hoàn cảnh riêng của họ chứ không phải theo sự áp đặt chủ quan của chúng ta. Đây là điều không phải dễ đối với sức tự nhiên của chúng ta, nhưng với ơn Chúa thì mọi sự đều có thể.

Giờ đây, ý thức sự giới hạn của mình, mỗi người chúng ta hãy dọn tâm hồn sốt sắng để đón nhận Nguồn Tình yêu là Đấng Phục Sinh trong bí tích Thánh Thể, và nhờ sức mạnh của Ngài nâng đỡ, chúng ta sẽ biết cách sống yêu thương tha nhân như Ngài đã yêu chúng ta. Amen.

Lm Trần Thanh Sơn