Chúa Nhật 11 Thường Niên, Năm B

Mc 4: 26-34

Đến trong trần gian, Chúa Giêsu chỉ có một ý nguyện duy nhất là thiết lập Nước Thiên Chúa hay Triều đại của Thiên Chúa. Vì thế, trong việc rao giảng, Ngài thường nói đến vấn đề này theo nhiều cách, nhưng phần lớn Ngài dùng dụ ngôn.

Dụ ngôn là những hình ảnh rút ra từ cuộc sống hằng ngày, được trình bày dưới dạng thức một câu chuyện để khơi lên trong tâm trí người nghe một suy nghĩ nào đó, giúp họ đặt lại những vấn đề của họ. Chúa Giêsu thường sử dụng những hình ảnh của cuộc sống bình thường như hạt giống, muối, ngọn đèn, ruộng lúa, kho tàng… để lồng khung những giáo huấn của Ngài.

Hôm nay, Giáo Hội mời chúng ta suy nghĩ về hai dụ ngôn ám chỉ Nước Trời: dụ ngôn hạt giống và hạt cải.

Nước Trời tương tự như một người nông dân gieo hạt. Gieo xong, dù người ấy ngủ hay thức, ngày hay đêm, hạt giống cứ tự mình từ từ nẫy mầm, lớn lên và sinh hoa kết quả.

Nước Thiên Chúa giống như hạt cải, nhỏ bé hơn nhưng hạt giống khác, khi lớn lên thì thành cây to đến nỗi có thể cho chim trời đến làm tổ trên cành.

Hai dụ ngôn chứa tràn đầy niềm hy vọng.

Hạt giống nhỏ bé được trao phó cho mảnh đất… nó vẫn nẫy mầm, triển nở và sinh bông hạt, không cần đến sự trợ giúp nào.

Sức sống mãnh liệt ẩn chứa trong sự nhỏ bé, và có thể tự mình vươn lên và sinh hoa quả.

Hạt cải nhỏ bé vẫn có thể thành cây to.

Nước Trời là thế đó.

Nước Trời không là một lực lượng hùng hậu chinh phục thế giới bằng vũ lực, mà chỉ là một hạt giống nhỏ thôi.

Chúng ta mơ tưởng những ngày vinh quang. Chúng ta mãn nguyện vì những thành công bên ngoài, những lễ hội rình rang, những đám đông rầm rộ…

Chúa Giêsu không ở trong đám đông, cũng không có mặt nơi con người tự tìm thấy vinh quang trong những lúc phô trương lực lượng.

Ngài sinh ra nơi Bêlem nghèo khó, vô danh… Ngài là hạt lúa được gieo vào mảnh đất nhân loại.

Chúng ta mơ những thành công rực rỡ, nhưng con số báo cáo thật kêu, còn Chúa Giêsu chỉ là một tử tội bị bêu trên thập giá. Thất bại tang thương! Bị chôn vùi trong mảnh đất Palettin, nhưng trong Ngài, trong con người bị chống đối, bị khinh khi, bị ruồng bỏ, có một sức sống mãnh liệt đang tiềm tàng, sức sống của tình yêu.

Tình yêu không lộ diện, không chói sáng. Tình yêu như một vì sao nhỏ nhưng mãnh liệt: “Đừng sợ! Thầy đã thắng thế gian”.

Hạt giống chính là Tình yêu chứa đựng một sức năng động nội tại, có thể tự mình nẫy mầm và tăng trưởng, không cần một trợ lực nào. Người nông dân không biết vì sao nó mọc lên, vì đâu nó sinh hoa trái.

Chúng ta chỉ cần gieo nó vào lòng đất và đợi chờ đến ngày thu hoạch.

Chúa Giêsu chính là hạt giống đầu tiên của một nhân loại mới. Ngài là mầm sống bất diệt.

Thời thánh Maccô, Giáo Hội Rôma đang bị bách hại triệt để.

Nhiều người e sợ, giáo dân phải trốn chui trốn nhủi. Đó là hạt giống đầu tiên của Giáo Hội được gieo vào mảnh đất nhuốm máu, nhưng hạt giống vẫn mọc lên. Khi trời bước vào mùa xuân, khi ánh sáng tự do ló dạng, mùa gặt đã bội thu.

Giáo Hội Việt Nam cũng chịu bách hại suốt cả trăm năm, nhưng hạt giống đức tin vẫn âm thầm lặng lẽ mọc lên, và sinh hoa kết quả.

Chúa Giêsu luôn bảo: “Đừng sợ!”

Chúa Giêsu phải qua bao đau khổ mới đến vinh quang. “Giữa thế gian, chúng ta vẫn gieo trong nước mắt. Con thuyền Giáo Hội đang đi trên biển đời, làm sao không bị sóng gió? Nhưng tình yêu vẫn là sức mạnh không sóng gió nào dập tắt được. Đừng mơ mộng những ngày yên lành tươi vui, nhưng hãy đứng vững kiên trì. Vững tin vào Đấng đã chết và sống lại cho chúng ta. Bao lâu còn Chúa Giêsu, chúng ta không buồn nản vì “thù trong giặc ngoài”. Chính những cơn bách hại, rõ ràng hay tiềm ẩn, lại là yếu tố giúp chúng ta can đảm.

Dụ ngôn hạt cải cũng chứa chan hy vọng.

Hạt giống nhỏ bé mọc lên thành cây lớn.

Khởi đầu khiêm nhượng, chôn vùi trong âm thầm suốt 30 năm trong làng Nadaret, sau đó tươi nở được mười một nhánh, hôm nay thành một cây cổ thụ, chim trời có thể làm tổ yên lành, líu lo…

Chúng ta không đắc thắng nhưng tin cậy. Chúng ta không là những trẻ mồ côi bị bỏ rơi trên đường. Chúng ta có lời hứa: “Thầy sẽ không để các con mồ côi, Thầy sẽ đến cùng các con”. “Thầy sẽ ở cùng các con cho đến tận thế”.

Chúng ta có lương thực thần linh để bước tới: “Nầy là Mình Thầy, hãy cầm lấy mà ăn”.

Và chúng ta có nhiệm vụ phải làm cho Nước Trời triển nở và sinh nhiều hoa trái. Chúng ta đang mang trong chúng ta kho tàng Nước Trời, phải mang cho mọi người quanh chúng ta kho tàng vô giá đó.

Chúng ta có thể làm cho Nước Trời triển nở khi có một tâm hồn tội lỗi trở về với Đấng đang kêu gọi họ; Khi những nữ tu hay những người thiện chí tận tâm lo cho những người khốn khổ thoát khỏi những cơn quẩn bách, nghèo khổ, bị bệnh liệt kháng, hay bệnh cùi… Nước trời tiếp tục triển nở khi chúng ta dám nâng đỡ những người đang bị bỏ rơi, khi chúng ta dám tha thứ cho những người nhục mạ chúng ta… Khi có ai đó ngồi lặng trước nhà tạm để lắng nghe tiếng thì thầm yêu thương của Chúa… Tất cả những hành vi bác ái của chúng ta sẽ làm cho Nước Trời triển nở, vì Nước Trời chính là Tình Yêu.

Chúng ta không thể gói Nước Trời trong một tấm khăn tay. Tình Yêu không thể giữ trong một bình sành, nhưng tình yêu phải được san sẻ, phải cho đi. Bao lâu chúng ta không biết cho đi, chúng ta vẫn khóa chặt Nước Trời trong lâu đài ích kỷ nhỏ nhen của chúng ta. Hãy là con chim trời bay vút trên cao để hòa mình vào ánh sáng của mặt trời và làm sống động khung trời bao la im lặng. Hãy nói lên tiếng nói yêu thương trong cuộc sống, nhờ đó Nước Trời được rộng mở cho ai muốn lắng nghe.

Nước Trời chính là Giêsu được  trao ban nhưng không cho mọi người.

Lm. Trầm Phúc