- Chi tiết
-
Chuyên mục: Chiêm niệ̣m Năm C nhiều tác giả khách
-
Được đăng: Thứ năm, 30 Tháng 9 2010 15:00
-
Lm Raphael Xuân Nguyên
-
Lượt xem: 4516
Chúa nhật 27 Thườngg Niên, Năm C
Kh 1:2-3; 2:2-4; 2Tm 1:6-8, 13-14; Lc 17:5-10
Qua kinh nghiệm yếu đuối, chúng ta có thể nói: Chính sự yếu đuối của con người đã làm cho đức tin vào Thiên Chúa của họ ra yếu đuối, cho dù hôm nay đức tin ấy có thể mạnh mẽ, nhưng ngày mai đã biến đổi thành yếu đuối! Sự yếu đuối hiện hữu ngay trong bản tính tội lỗi của mình. Chúng ta nghiệm thấy cuộc sống thường ít hướng về sự thiện, ngay cả khi tưởng mình đang hướng về sự thiện, vì từ đáy sâu tâm hồn vẫn có thể vương màu tội lỗi do những đam mê xấu và các mối tội đầu, nhất là mối tội kiêu ngạo “muốn bằng Thiên Chúa.” Làm sao đức tin có được và trở nên mạnh mẽ, nếu trong lòng bị điều khiển bởi sự kiêu ngạo? Chúng ta nhớ có lần mấy tông đồ đi với Chúa qua một ngôi làng để đến Giêrusalem, và những người làng đó không đón tiếp thầy trò họ, họ liên tâu với Chúa để xin lửa từ trời xuống thiêu đốt tất cả những người trong làng đó không! Hoặc có lần ông Phêrô tuyên bố, “dù mọi người bỏ thấy, con đây cũng không bỏ thầy”, nhưng sau đó thì sao? Chính ông đã vô tư chối thầy kèm lời “thề không biết” cả đến ba lần!
Xem thêm: CN 27 TN, C: Đức tin và sự yếu đuối của con người