Chúa Nhật 17 Mùa Thường Niên, Năm B
Ga 6:1-15
Tin mừng hôm nay thuật lại biến cố Chúa hóa bánh nuôi 5000 người được ăn no. Đây là một phép lạ có tầm mức quan trọng lớn theo truyền thống Tin mừng và phép lạ này duy nhất được cả Bốn Tin mừng thuật lại. Qua phép lạ này, Đức Giêsu biểu lộ quyền năng của một Đấng Messia, Đấng Cứu nhân Độ thế, và các môn đệ cần tin tưởng vào Ngài.
Ăn uống là một trong những nhu cầu cơ bản của đời sống con người. Tuy đây không phải là nhu cầu duy nhất và đầy đủ; vì người ta không “sống để mà ăn”. Nhưng ăn uống vẫn là nhu cầu đầu tiên của cuộc sống; bởi lẽ, người ta không thể sống nếu không được ăn và trong cuộc đời làm người, con người luôn phải lo toan sao cho có đủ ăn, và xa hơn là ăn ngon. Con người vẫn cần phải “ăn để mà sống”.
Một đứa trẻ thiếu ăn, suy dinh dưỡng, sẽ không thể lớn lên, khỏe mạnh, thông minh, không thể học hành cho đến nơi đến chốn. Quả thật, chuyện ăn uống có dính dáng đến cả sứ mệnh làm người, vì nó chắc chắn ảnh hưởng đến tương lai của đứa trẻ. Thử hỏi các bà nội trợ một ngày bỏ ra bao nhiêu thời gian để đi chợ, để nấu nướng, chuẩn bị bữa cơm cho gia đình? Thử hỏi một đời người đã mất bao nhiêu thời giờ cho các bữa ăn?
Như thế, ăn uống là một nhu cầu rất thật và là chuyện rất thực tế của đời người. Thế nên, chẳng lạ gì, Đức Giêsu quan tâm đến “cái ăn” của con người. Hẳn là Người yêu thương và muốn cứu độ trọn vẹn con người. “Chúng ta lấy đâu ra bánh cho từng ấy người đây?”. Đức Giêsu đã hỏi các môn đệ như thế, và đó cũng là một câu hỏi rất thực tế mà, ngày nay, Người cũng đang hỏi chúng ta.
Tất nhiên, khi nghe câu hỏi này, các môn đệ lo lắng, bối rối. Chúng ta cũng vậy thôi, chúng ta chẳng những phải lo của ăn cho mình, nhưng còn phải nhìn thấy biết bao người đang đói ăn chung quanh mình, trên thế giới. Nhiều lúc chúng ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Với lòng tin tưởng, các tông đồ mang đến 5 chiếc bánh và 2 con cá; với chúng ta cũng vậy, Chúa Giêsu muốn chúng ta tin tưởng nơi Người và quảng đại đóng góp phần nhỏ nhoi của mình. Chính Người sẽ làm cho phần nhỏ nhoi ấy có thể trở nên một dấu chỉ giúp người ta nhận ra Chúa Giêsu “hẳn là Vị Ngôn Sứ”.
Lạy Chúa Giêsu,
Nhiều lúc chúng con thấy cả cuộc đời thật vô nghĩa,
vì chỉ để đi kiếm miếng ăn.
Nhiều lúc chúng con muốn thoát nợ áo cơm
để “làm chuyện lớn lao”;
nhưng lại không sao thoát được.
Nhưng chính Chúa đã dạy phải lo đến miếng ăn;
để trong miếng ăn hàng ngày,
chúng con nhận ra Chúa còn nuôi nhân loại
bằng Bánh Hằng Sống bởi trời nữa.
An Phong, OP