Chúa Nhật 19 Thường Niên, Năm B
Ga 6:41-52
Nếu chúng ta gặp một người tuyên bố rằng: “Ta từ trời mà đến”, chúng ta nghĩ sao? Chúng ta có tin được không? Đứng trước những lời tuyên bố lạ thường của Chúa Giêsu, đám đông dân chúng không thể tin được, tất nhiên họ phản đối. Vì thế, họ xầm xì với nhau: “Ông này là con ông Giuse, tại sao ông ấy dám tuyên bố là Bánh bởi trời xuống?” Họ biết cha mẹ và dòng họ của Ngài. Có lẽ Chúa Giêsu muốn gây “sốc” để từ đó tạo ra một thắc mắc và sau đó giải quyết vấn đề.
Chúng ta cũng thế thôi. Chúng ta thường căn cứ vào “lý lịch”, hay căn cứ vào những gì mình đã biết, nhất là vào thời của chúng ta: phải có lý lịch mới được công nhận. Đó là căn bản.
Khi Ngài về Nadareth, quê hương của Ngài, không mấy ai tin Ngài, vì nơi đó lý lịch của Ngài quá rõ, không ai có thể chấp nhận sự thông thái của Ngài vì họ biết, Ngài chỉ là một anh thợ mộc dốt nát.
Lý lịch trở thành một rào cản không cho phép người ta đi xa hơn. Nó ràng buộc một con người trong khung cảnh nhỏ hẹp của họ. Ngài là con ông thợ mộc, thì suốt đời Ngài cũng chỉ là con ông thợ mộc mà thôi.
Điều này không gây trở ngại cho Chúa Giêsu. Ngài khẳng định: “Anh em biết tôi là con ông thợ mộc, nhưng không chỉ là con ông thợ mộc. Đó chỉ là lý lịch thôi. Tôi vượt xa hơn thế.”
Ngài tuyên bố những lời rất “khó nghe”: “Các ông đừng xầm xì nữa. Chẳng ai đến được với tôi nếu Chúa Cha, Đấng đã sai tôi không lôi kéo người ấy”.
“Không ai đến được với tôi”, tức là tôi không thuộc về mảnh đất này, môi trường này, tôi thuộc về nơi khác, tôi ở nơi Chúa Cha. Ngài muốn ám chỉ mối liên hệ sâu xa của Ngài với Chúa Cha. Chính Chúa Cha “kéo” chúng ta đến với Ngài chứ không phải chúng ta tự mình đến với Ngài. Ngài là Đấng Chúa Cha đã ghi dấu và sai đến, thì chính Chúa Cha cũng kéo chúng ta đến với Ngài.
Dân Do Thái thắc mắc về lý lịch của Ngài và không muốn vượt qua rào cản đó, vì họ không được Chúa Cha lôi kéo. Họ dừng lại ở những dữ kiện bên ngoài mà quên những yếu tố bên trong. Con người là một huyền nhiệm vì họ mang một thực tại siêu linh và một sự sống thiêng liêng mà con mắt phàm trần không thể nhìn thấy. Đánh giá một người dựa trên lý lịch là một sự thiển cận tai hại.
Ông Giêsu Nadareth, ông thợ mộc ấy không chỉ là ông thợ mộc. Nếu chúng ta dừng lại nơi những sự kiện vật chất, chúng ta sẽ không thể khám phá huyền nhiệm của Ngài.
Để trả lời cho những thắc mắc của người Do Thái, Chúa Giêsu mạc khải Chúa Cha. Nhiều lần, Ngài đã tự xưng mình là Con của Chúa Cha, nhất là trong những lần tranh luận với đám Pharisêu. Nhưng họ có hiểu đâu! Và họ lại ném đá Ngài.
Trong xã hội hôm nay, người ta chỉ căn cứ vào lý lịch để đánh giá một người. Trong Giáo Hội lắm khi cũng vậy, chúng ta đánh giá theo lý lịch. Lý lịch đôi khi cũng giúp chúng ta tìm hiểu về nhân cách hay nguồn gốc của một người, nhưng còn những yếu tố khác cũng quan trọng, giúp chúng ta khám phá ra tâm hồn của một người. Thường chúng ta dán nhãn cho một người và xếp hạng họ vào một loại nào đó mà quên rằng con người có thể biến đổi, chúng ta không nhìn thấy những hy sinh, chịu đựng của một người để sống tốt hơn. Chúng ta căn cứ vào những lỗi lầm của dĩ vãng mà không nhìn thấy những đổi mới nơi một người. Trong Giáo Hội mọi thời vẫn có những người như thánh Âutinh, những Charles de Foucauld, những Mađalêna … Những con người trở về từ rất xa. Cần cố gắng nhìn những hồng ân của Chúa nơi người khác.
Bè phái Pharisêu sai lầm và không thoát ra được khỏi sự lầm lạc của mình và họ đã đi đến sai lầm cuối cùng là đóng đinh Chúa Giêsu.
Chúa Giêsu vẫn không ngại tuyên bố, không úp mở về chính Ngài: Ngài là Đấng Chúa Cha đã ghi dấu và sai đến. Ngài là người đã “thấy Chúa Cha”. Con người duy nhất đã thấy Chúa Cha và mạc khải Người cho chúng ta. Và Ngài đòi hỏi phải tin vào Ngài mới có sự sống đời đời.
Chúng ta có tin không? Niềm tin của chúng ta được đánh giá bằng gì? Bằng một vài hành động đạo đức, bằng việc dự lễ, rước lễ và vài ba câu kinh hấp tấp?
Tin vào Chúa Giêsu chính là sống như Ngài đã sống, khiêm nhượng và hiền lành, yêu thương không tính toán, là sống trong tình yêu của Chúa Cha.
Tin là ăn lấy Ngài vì Ngài chính là Bánh Trường Sinh. Chỉ có Ngài mới làm cho sống. Ngài đã tuyên bố mạnh mẽ rõ ràng: “Tôi là Bánh từ trời xuống… Và Bánh tôi ban tặng chính là Thịt Tôi đây”.
Chỉ có Ngài mới dám tuyên bố những lời như thế mà không sợ bẽ mặt, vì Ngài nói và làm đúng như đã nói. Ngài là Thiên Chúa quyền năng đã đến trong trần gian. Con người của chúng ta hồ nghi vì chúng ta đã quá quen với những lời tuyên bố trống rỗng, chúng ta trở nên đa nghi. Người Do Thái xưa cũng đa nghi và họ không thể tin vào ai được vì có quá nhiều tiên tri giả.
Chúng ta vẫn có thể vững tin dù cho mọi người không dám tin. Chúng ta là những người đến sau, chúng ta có đủ bằng chứng để không thể hồ nghi. Đó là Chúa Giêsu đã chết và sống lại. Niềm tin của chúng ta được đặt trên sự sống lại vinh hiển của Ngài chứ không còn thắc mắc như dân Do Thái xưa kia nữa; nhưng chúng ta vững tin rằng, Ngài là Con Thiên Chúa hằng sống.
Hãy đến ăn lấy Ngài trong tin tưởng và hân hoan: “Phúc cho ai được mời đến dự tiệc Chiên Thiên Chúa”. Bàn tiệc thiên quốc đang mời gọi mỗi Kitô hữu. Chúng ta hãy ăn lấy Bánh Tình Yêu để sống trong tình yêu và loan truyền Tình Yêu.
Lm. Trầm Phúc